THEO GÓT GIANG HỒ!
Tưởng về quê sống yên
đời dân dã
Đâu ngờ mây du tử
giục đi hoang
Oằn vai cõng gió theo cùng
phiêu lãng
Vô tận cùng tay phất áo dọc
ngang
Ghé Thừa phủ đò neo
tình Thương bạc
Ta và ngươi trừng mắt
uống cạn canh
Vì mai đây chắc chi còn gặp
lại
Thuyền sông Hương vô định cứ
chòng chành
Như đời em vùi dập
theo con sóng
Vượt xa Kiều dẫm hết
nỗi tang thương
Thân hụp lặn man khai từng chế
độ
Nên tiếng mang hoài thứ gái ăn
sương
Búng khói basto tao
mầy ngẫm ngợi
Hòa bình sao vẫn lắm
khách phong trần
Đếm bạc hào lấy chi mà rủng
rẻng
Ngang tàng như Từ Hải cũng
vong Thân
Nhịp Trường Tiền vài
cong nên lắm bạc
Em gập mình câu gạo
phải loanh quanh
Chờ tao ngộ để gặp nhau lần
nữa
Nơi đất mới Bãi Dâu … nẩy lộc
xanh!
Thời buôn phấn cũng
là do căn phận
Thân bụi bặm hương
vẫn tỏa như sen
Không tráo trở như loài quan
dã thú
Giống Hồ Tôn Hiến nòi điếm
công khanh!
Lê Đăng Mành
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét